"Có lẽ chỉ có học trò mới cảm nhận đủ đầy, mới yêu nồng nàn những tia nắng lung linh trên sân trường. Ở thời khắc nào, nắng sân trường cũng kỳ ảo, lung linh. Chẳng thế mà có đứa tinh nghịch gọi là hoa nắng, giơ vạt áo đựng ánh nắng vừa lên.
Đẹp lắm khi những tia nắng trong trẻo, lấp lánh đu mình trên vòm lá nhắc nhở một ngày ôn tập miệt mài với bao hồi hộp, âu lo. Chiều về, khắp sân trường ngập tràn ánh nắng. Ngất ngây ngắm những giọt nắng chơi trốn tìm trên tán phượng tươi rói, hay tán bàng xanh ngắt, con trai bảo nhí nhảnh, điệu đà giống con gái. Nhìn ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, đậu trên bàn, trên vai mình đang cắm cúi viết, con gái bảo tinh nghịch như lũ bạn trai. Ra chơi, tần ngần ngắm những tia nắng đậu trên cuốn sổ ghi dòng lưu bút, khúc điệu ve xao xuyến đến rưng rưng! Tiếng ve hay tiếng lòng sĩ tử: bình tĩnh, tự tin trong mỗi bài thi. Chiều tan học, từng nhóm vẫn ngồi lại dưới gốc bàng, gốc phượng, bồi hồi thương ánh nắng sân trường. Nhiều người không thích thứ nắng quái chiều hôm, nhưng với học trò, nó vô cùng đáng nhớ. Có bạn nữ giơ tay hứng những tia nắng mỏng manh nhưng vẫn nồng nàn ấy trong tay. Rồi ngẩn ngơ khi nó vụt biến mất. Tiếc lắm chứ! Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi, để học trò tắm mình trong giờ phút vô cùng thiêng liêng ấy.
Và cuối cùng, là một học sinh của ngôi trường THPT Bắc Thăng Long ấy, chúng em không bao giờ có thể quên đi những niềm vui, những ánh nắng rực rỡ giống như nụ cười vui vẻ của chúng em. Chúng em yêu ngôi trường THPT Bắc Thăng Long..."